Những đóa hoa nhụy vàng, cánh mỏng trắng muốt còn vướng hạt sương đêm vươn mình đón nắng. Trong truyện ngắn mang tên “Hoa xuyến chi”, Lưu Quang Vũ mô tả “So với bông cúc dại, hoa xuyến chi nhỏ hơn, cánh hoa mỏng, thân cao và mánh dẻ. Hoa xuyến chi nở rộ vào cuối thu qua mùa đông, cho tới tận đầu xuân... Tôi ngạc nhiên vì màu trắng giản dị mà tinh khiết của loài hoa ấy...”
Hồn nhiên, hoang sơ như đồng nội, hoa mọc thành bụi rậm ngút ngàn, như từng bụi sao trắng men theo vệ đường, men theo con đê, men bờ kênh dẫn nước về ruộng xanh mênh mông, hoa xuyến chi thật giống như tên gọi khiến lòng người xao xuyến. Ai xa quê lâu ngày, ngắm nhìn xuyến chi, hẳn sẽ nhớ lắm tuổi thơ ngập tràn hương đồng gió nội. Như có câu thơ về hoa xuyến chi đầy kỷ niệm thời “đám cưới trẻ con”: “Em thách cưới một vòng hoa xuyến chi-Để tôi suốt trưa mải mê khắp triền đồi lộng gió-Bới tung từng bụi cỏ-Khấp khởi vui mừng khi tìm được một nụ hoa…” (thơ Phạm Vũ Ngọc Nga)
Hình ảnh hoa xuyến chi bé nhỏ, mong manh, mà mướt mát, tinh khôi đủ để kiêu sa dù cho xuyến chi chỉ là một loài hoa dại chốn đồng quê.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn