Ra phố lơ ngơ vấp mãi bóng chiều
Trên gác xưa biết em không còn nữa
Vẫn ngóng dưới đường nhon nhón chân xiêu
Vòm cửa nhỏ cài then ngày quên lãng
Đá nhớ gót ngà – thềm cũ rêu xanh
Bằng lăng tím gợi buồn hương dĩ vãng
Ngân tiếng chuông chùa run thắt tim anh
Gởi hồn rong theo bóng người cổ độ
Buồn rao khản lòng. Em tận đâu đâu
Mặc sức tình anh hóa thành khỉ đá
Lê gót hoàng hôn mòn ván Chùa Cầu
Bao niên kỷ, Hoàng Hạc không bay nổi
Ngâm thơ tự tình sương khói mong manh
Hỏi vì đâu anh càng yêu phố Hội?
Bởi nhịp guốc chiều con hẻm lanh canh…