//

Ngoc xưa

Thứ hai - 27/12/2010 21:04

Em là hạt cát nhỏ nhoi đợi giờ thành ngọc

Đêm bao la biển gọi phía tôi ngồi
Gió
Ngẫu hứng
Và trăng
Và số phận
Dạt em vào trên bản xứ lòng tôi!
 
Có em mà hồn tôi tự sáng
(Và suốt đời thương tật khôn nguôi!)
Tôi đi giữa đời với một tay che ngực
Tình đầu ơi xin cứ nhoẻn môi cười
 
Là hạt cát không lỡ bay vào mắt
Không ban trưa nằm nhớ mặt trời
Mỗi lần dụi là mỗi lần tôi khóc
Vạt áo mùa không chắc đã rụng rơi
 
Là hạt cát không vàng lăn phía biển
Ướt trăm năm cho thấm phận đổi dời
Về giữa ao thu ngậm ngải
Trên đầu một chiếc lá rơi!
 
Là hạt cát nhưng không là cát bụi
Trang kinh xưa đánh chéo chỗ tôi ngồi
Em với lòng tôi lễ hội
Khách mời trắng cả trùng khơi!
 
Là hạt cát - em bước ra từ ngọc
Đêm ban ơn lót biển em về
Những chiều bể khơi nổi lửa
Dịu dàng
Tôi khép vỏ trai xưa…

Tác giả bài viết: Trương Vũ Thiên Ân

Nguồn tin: cadn.com.vn


 

 Từ khóa: n/a
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn