Bốn mươi năm bỏ dở
Sông Hoài ơi!
Chiều trở gió ta về
Quán cóc bồi hồi chuyện thực còn mơ
Mái ngói âm dương cong về lối nhớ
Tà áo em bay vệt nắng qua đường
Chuyển ánh sáng hồng xuôi về cuối phố
Khẽ chạm nhạt nhòa mắt cửa chờ mong
Hội An nghìn mắt
Đôi mắt nào nhìn quá khứ tương lai
Để hôm nay người nở hoa hạnh phúc
Đón ta về xanh nỗi nhớ rêu phong!