xin mời em, nếm thử giọt tình ta
lưỡi se đắng xin em đừng thảng thốt
môi đượm nồng xin em chớ bâng khuâng
trong nồng đắng có lòng ta dịu ngọt
đủ bón đời các em nở nụ xuân
em xa lạ hãy nghe ta cho rõ
vần điệu này dù diêm dúa ba hoa
cũng chở được ân tình ta rực rỡ
ghé xuống hồn các em nỗi thiết tha
em xa lạ hãy nhìn ta cho kỹ
râu tóc này là rừng gió yên ru
mắt mi này là biển xanh mời gọi
những người tình về dự cuộc phiêu du
sao còn ngại hỡi các em xứ Quảng
hỡi các em kiều diễm của Hội An
của thành phố ta ra đời làm khách
( lúc về thăm ngại cả bước chân vang )
sao còn ngại hỡi các em tóc lụa
mắt bồ câu chưa rộng quá cổng trường
tay xanh biếc như hàng rào dâm bụt
lòng trong veo như những hạt sương
sao còn ngại hỡi các em phố cũ
nào hãy yêu, yêu tha thiết tự nhiên
ta thừa biết đêm nào em cũng mộng
thấy ta ngồi vuốt tóc dệt thơ tiên
sao còn ngại hỡi các em cắp sách
làm nữ sinh hay làm nữ giáo sư
mà chưa dám làm người yêu ta chốc lát
cho cuộc đời nồng thêm vị phù hư
em xa lạ hỡi các em xa lạ
ta gọi tên : lộng lẫy những người yêu
ôi thèm quá màu ngói buồn Khổng miếu
màu tường rêu chùa Phước Kiến vào chiều
lại đây nhé, từ chùa Cầu nám bụi
lại đây nghe, từ Cửa Ðại cát thơm
ta quì gối dâng thơ làm lễ vật
nguyện yêu thương với tất cả tâm hồn