//

Hội An trong mắt lữ khách qua đường

Thứ sáu - 30/08/2013 07:47

Háo hức về mảnh đất này quá lâu, mơ mộng về nó quá nhiều, nhưng khi xách ba lô tới đây, tôi chỉ có một mình. Hội An lặng lẽ quá, khiến tôi chẳng dám ở lại lâu.

Với Hội An, tôi tự nhận mình là kẻ qua đường, bởi khoảng thời gian tôi ở lại phố cổ này chỉ vỏn vẹn chưa đầy 24 tiếng đồng hồ.

Bắt xe tour từ Huế, chuyến xe rề rề “câu giờ” ở vài xưởng đá mĩ nghệ dọc đường khiến 12 giờ trưa tôi mới đặt chân tới Hội An. Bãi đỗ xe dựng sẵn một tấm bản đồ lớn chỉ đường cho khách du lịch, nhưng vốn rất kém trong việc xác định phương hướng, tôi nhảy đại lên xe của một bác xe ôm, và được chở vòng vèo tới bên hông chợ Hội An, đi mấy bước là ra bờ bờ sông Hoài thơ mộng.

 
Dọc bờ sông Hoài là những chiếc thuyền máy, đò chèo tay chờ khách

Tháng 9, Hội An mưa phùn lắc rắc. Không gian thoáng mùi ẩm ướt khiến cho mọi vật đượm vẻ u hoài. Tôi đeo máy ảnh, mua lon bia ở xe đẩy ven đường, vừa uống vừa đi bộ dọc bờ sông Hoài để vào khu phố cổ.

Con sông bé nhỏ vắt ngang thành phố khiến tôi không khỏi mường tượng đến sông Seine ở Paris (Pháp). Hay giống chính dòng Tô Lịch của Hà Nội trong một ngày rất xa khi nó chưa bị biến thành mương nước thải.

Nước sông Hoài cũng không hẳn trong xanh, nó đượm một màu phù sa mặn mòi, màu của hồi ức chứa đầy những câu chuyện kể. Dọc bờ sông là những chiếc thuyền máy đang neo chờ khách tham quan, và cả những chiếc thuyền chở khách qua sông với đầy ắp xe máy.

 


Du khách Tây đạp xe dọc bờ sông


Lưới đánh cá buông trên bờ sông

Những con đường ở Hội An bé xíu, thông với nhau như một bàn cờ. Tôi đi loanh quanh tìm quán cao lầu “ngon nhất Hội An” mà dân mạng rỉ nhau, nhưng vài lần rồi cứ đi về chỗ cũ. Nhưng đi thẳng ra đường Bạch Đằng, ven bờ sông Hoài thì sẽ gặp trạm thông tin du lịch với các cô hướng dẫn viên dễ thương, nơi tôi có thể hỏi đường đi tới bất kỳ quán ăn nào trong phố.

Tôi đã tìm được nơi ăn cao lầu theo cách ấy. Tuy rằng đến hôm nay vẫn còn đang suy nghĩ liệu bát cao lầu hôm ấy có thực sự ngon, nhưng thái độ niềm nở của ông chủ quán thì tôi vẫn còn nhớ mãi.


Các gánh hàng rong rất nhiều ở trong khu phố cổ

Gần một ngày ở Hội An, tôi đã ăn cao lầu, bánh vạc, cơm gà xối mỡ, chè chí mà phù, chè ngô… Vì đã biết trước là mình không hào hứng lắm với ẩm thực phố Hội có hơi hướng Trung Hoa, nên tôi chẳng dám khen chê gì nhiều.

Thế nhưng, tôi thích cái cảm giác ngồi ăn trong những ngôi nhà cổ kính nơi đây, với những nét kiến trúc hoài cổ mộng mơ và đèn lồng đỏ, hoặc ngồi ven bờ sông Hoài lộng gió hít hà mùi thơm phức của đủ loại món ăn khi chờ đến món mình gọi. Không gian, có thể cũng làm nên sự cuốn hút cho ẩm thực Hội An chăng.

Nếu hỏi tôi Hội An có màu gì, tôi sẽ trả lời đó là màu xanh và vàng. Xanh của cây lá, của những mảng dây leo ngăn ngắt, những tán cây tỏa bóng um tùm ở bất kỳ con phố nào.


Ở con phố nào cũng mươn mướt những dàn dây leo xanh bên những mảng tường vang

Vàng của những mảng tường cổ kính khắp tất cả các ngôi nhà, vàng của mặt nước sông Hoài nhẹ động dưới những mái chèo khua. Giữa bức tranh nền xanh - vàng đó, những chấm đèn lồng đỏ rực rỡ như hoa bung tỏa, dù là ban đêm hay ban ngày cũng vẫn nổi bật đến lạ lùng.

 
Đêm xuống, những ánh đèn lồng đỏ rực rỡ làm thành điểm nhấn tuyệt đẹp

Hội An hiền, và con người ở đây cũng vậy. Tôi hỏi thuê thuyền để đi dọc bờ sông Hoài, cô hướng dẫn viên gọi một cô gái áng chừng nhiều tuổi hơn tôi, nhưng gầy nhỏ chạy tới. Cô bảo tôi ngồi sau trên yên chiếc xe đạp cọc cạnh, chở tôi về nơi thuyền đậu. 

Đến nơi mới biết là thuyền máy, tôi ái ngại từ chối vì mình chỉ muốn ngồi thuyền chèo tay cho thi vị. Cô lại quay xe, cọc cạch đạp ngược lại trả tôi về nơi đã đón ban nãy.

Hôm ấy là trung thu, nhưng Hội An vẫn im ắng lạ. Chị lái đò nói với tôi rằng lễ trung thu ở đây đã được tổ chức từ đêm qua. Chẳng tiếc nuối là mấy bởi tâm trạng tôi lúc đó có lẽ chẳng hợp với lễ hội ồn ào.

Tôi mua hơn chục chiếc đèn hoa đăng, thuê thuyền chèo ra bờ sông để thả. Gió lộng, và dòng sông lạnh, mỗi chiếc đèn thả xuống là một lời nguyện ước. Đèn chẳng trôi được xa, lời nguyện ước đêm ấy giờ trôi về đâu, tôi cũng không biết nữa.

Sáng hôm sau, tôi rời Hội An trong cơn mưa tầm tã. Anh chàng lái taxi bảo tôi: “Sao em không ở lại chờ ngắm Hội An lụt, hay lắm”. Tôi cười, thôi đành hẹn lần sau, khi Hội An trong xanh hơn và lòng tôi cũng vậy.

Nguồn tin: nld.com.vn


 

Tổng số điểm của bài viết là: 15 trong 3 đánh giá
Xếp hạng: 5 - 3 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật