Phố cổ Hội An - Di sản văn hóa thế giới

http://hoianworldheritage.org.vn


Tháng Tám về Hội An

Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng Tám, tôi lại tìm về Hội An như tìm về một miền ký ức cũ. Phố cổ mùa này có gì đó khiến thời gian chậm lại, như thể từng viên gạch, từng mái ngói đều giữ trong mình một hơi thở xưa cũ đang ngân dài.
chua cau hoi an
Chùa Cầu Hội An - Di sản kiến trúc đậm dấu ấn thời gian. Ảnh: MINH TÚ

Tháng Tám gợi nhắc tôi về một miền ký ức mãi xanh, nơi đó có những bức tường vàng thương cô quạnh nhớ nhung, loáng thoáng bóng người xa lạ mà quen, quen như chính mình vậy.

Phố bấy giờ có còn đông đúc, hay liu riu nắng, không một vết chân hay hơi thở người. Tháng Tám thở dày đặc những ảo ảnh về phố Hội mùa thu.

Những gánh hàng quen, những cụ bà bán mấy món đất nung Thanh Hà, nếp sinh hoạt thường nhật của phố chỉ gói vỏn vẹn đều đều như tiếng máy may của cô thợ may áo dài cuối phố.

Ví von Sài Gòn đương thời như một đóa hướng dương ngập nắng hướng về phía mặt trời, Hà Nội thâm trầm lịch thiệp như một nhành sen trắng thì Hội An như một đóa trà my hoài cổ rụt rè ôm lấy những đường nét cổ kính của riêng mình. Đóa trà my rực rỡ nở vào những buổi đêm cổ tích, thơm như mùi bánh mới, những môi cười nép sau dãy đèn lồng cổ kính.

Tháng Tám đôi khi mang về những cơn mưa nặng hạt. Mưa đổ xuống mái ngói phủ rêu, dội vào lòng phố những âm thanh rì rầm như đang rửa trôi nỗi niềm tích tụ.

Nhưng dù mưa hay nắng, dù bão lũ hay bom đạn năm xưa, Hội An vẫn giữ được vẻ dịu dàng vốn có, như một thiếu nữ lặng lẽ ngồi bên song cửa, đan chiếc áo mùa xuân mà chẳng hề vội vã.

Tôi thích nhìn phố từ khung cửa sổ của một quán cà phê nhỏ. Từ đó, dòng sông Hoài lặng lẽ chảy qua như đôi mắt thiếu phụ buồn vương, e dè rũ mình ra biển xanh. Những chiếc cột gỗ đen bóng, những bức bình phong ánh lên trong khoảng tranh sáng tranh tối như đang diễn một vũ khúc âm thầm.

Sau mưa, phố lại bừng sáng như thể vừa được gội rửa. Những chiếc lá non trên đường Bạch Đằng long lanh giọt nước, hoa giấy hồng vươn mình rực rỡ. Tháng Tám nở ra trong từng sắc màu tươi non ấy, như muốn điểm tô cho sự tĩnh lặng vốn dĩ của nơi này.Không gian ở Hội An không cần rộng để khiến người ta thấy thênh thang. Đôi khi chỉ một quán nhỏ, một chiếc bàn quen, một ngõ hẹp là đủ để ta tìm thấy khoảng trời tự do trong tâm hồn.

Có những buổi chiều, tôi ngồi nghe tiếng cười vang lên từ đâu đó, lan trên bức tường vàng, rơi xuống những nhánh rau xanh mởn trong chợ sớm. Tháng Tám làm người ta chợt nhớ tiếng nói, tiếng cười của phố đến nao lòng.

Bởi Hội An, sau bao mùa thay đổi, vẫn giữ lại một điều vẹn nguyên: tình yêu dành cho những điều bình dị nhất. Một hàng nước nhỏ với tiếng ly tách lanh canh, một ly cà phê sáng, một lời chào từ người qua phố - tất cả đều thành hồn cốt của nơi này.

Đêm tháng Tám, tôi đứng bên bờ sông Hoài, nhìn những ngọn hoa đăng lặng lẽ thả xuống làn nước đen mềm như nhung. Ánh sáng vàng run rẩy trôi đi, mang theo bao điều thầm thì của những trái tim gửi gắm. Gió thổi nhẹ, dìu dặt, mơn man như bàn tay xoa dịu.

Hội An tháng Tám luôn biết cách khiến lòng người trở nên an yên chỉ bằng sự lặng lẽ của mình. Ở đây, không cần tìm kiếm quá nhiều. Chỉ cần thở, nhìn và lắng nghe, là đã thấy lòng mình trở về với một khoảng trời trong vắt.

Vì vậy, người ta mới gọi, phố Hội mà… an.

Lê Mây
baodanang