Những cửa tiệm đầy lụa ở Hội An thực sự cuốn hút ghê gớm, nhất là vào những ngày hè đầy nắng. Lần nào vào Hội An tôi cũng phải mua một món đồ gì đó từ lụa. Váy vóc, áo dài, túi thêu, khăn... Gì cũng được, nhưng nhất định phải mua một món. Cũng có lần mua cả đèn lồng nữa. Nhưng quả thực là khi mang đèn lồng về Hà Nội thì chẳng biết treo ở đâu. Đèn lồng ấy, chúng chỉ thực sự đẹp khi ở Hội An mà thôi, khi chúng được thắp sáng trên nền của những bức tường sơn vàng và những cột nhà, những khung cửa, những mái ngói màu nâu sậm.
Rồi thì hôm sau tôi cũng được đến một xưởng dệt thật. Người ta đang lấy tơ từ những cái kén trong một nồi nước đang bốc hơi nghi ngút. Bên trong những cái kén là lũ tằm. Tất nhiên chúng không thể nào sống nổi trong cái nồi nước bốc hơi ấy. Trong xưởng, khung cửi chạy lạch xạch, trên khung thêu có bức tranh hoa cúc đại đóa dang dở, và những chiếc túi lụa thêu, những dải lụa mới nhuộm đang phơi ở sân sau... Tôi cố kìm để không thốt lên bởi một cơn xúc động vừa ùa tới. Tôi thấy hơi thở của Hội An đây rồi. Cuối cùng tôi cũng thấy. Hội An vẫn ở đây...
Đàn tằm đang tỉ mẩn ăn lá dâu trong một cái mẹt lớn. Cứ ăn thôi, và không hề bận tâm về việc sự sống sẽ chẳng còn mấy đâu sau những đoạn tơ cuối cùng. Chợt không muốn hỏi cuộc đời dài bao lâu nữa. Bao lâu có quan trọng gì, đáng nói là “Như thế nào? Ra sao?”. Chúng ta đã sống ra sao cuộc đời mình? Liệu có được như mỗi con tằm, cặm cụi và nhiệt thành, trung thực và hết lòng, tận tụy suốt đời?
Trích từ bài đăng báo của Đỗ Bích Thúy- Báo nguoidothi.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn